Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq
Tác Giả : Đông Bôn Tây Cố
Thể loại : Ngôn Tình
Đây là câu chuyện tình yêu của hai người: Tùy Ức, Tiêu Tử Uyên, do chính tay họ viết nên, không phải quá nhiều bi thương mà có những thăng trầm in đậm trong tâm trí.
Tùy Ức ngẩng đầu lên nhíu mày oán trách, “Chó của em bị bệnh, không kêu!!”. Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lần từ trên xuống dưới, kỳ lạ hỏi, “Chó ở đâu ra?”
Tùy Ức chỉ vào phần mềm trên màn hình máy tính của mình “Khốc cẩu (Kugoo)! Không lên tiếng nữa rồi!”. Tiêu Tử Uyên cười khổ, trước đây sao anh lại coi trọng cô gái không theo lẽ thường này?
Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói thâm tình: Ấy à, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, ngang ngược cả đời. Lúc ấy, Tùy Ức cảm động sâu trong đôi mắt mát lạnh và đuôi mày dịu dàng của anh.
Chương 1: Đôi Tay Thật Là Xinh Đẹp
Tùy Ức ở cổng trường học lôi kéo túi đồ cùng rất nhiều sinh viên mới vào trường báo danh. Ngẩng đầu đưa cánh tay lên che trán nhìn ánh mặt trời chói chang ,trong nháy mắt thấy lóa cả mặt, lúc đó cô thản nhiên thở ra một hơi.
Cơn tức này còn chưa xả hết, liền bị người khác ngăn lại không cho cô cơ hội nói như thế nào thì đã nói một tràng “ là sinh viên mới sao? Em tới báo danh một mình ? Học muội, xin chào, anh là học trưởng của em, nếu em có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi anh, em…..”
Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy cô bé trước mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mặt mày cong cong dịu dàng đến kì lạ, trong lòng không khỏi than thở một hơi, hôm nay hắn thật may mắn, được gặp gỡ một mĩ nữ mag cô lại đến nhập học một mình.
Chỉ là hắn phát hiện tầm mắt cô bé lướt qua hắn nhìn tới sau lưng .
Tùy Ức sở dĩ cười là vì nhìn thấy bạn thân Tam Bảo của mình đang chạy nhanh về phía mình từ nơi cách xa 50m..
Cha Tam Bảo họ Nhâm, mẹ họ Thân, cha mẹ cô vì cho đơn giản nên đặt tên cô là Nhâm Thân, nghe nói mọi người khi nghe thấy tên cô bạn đều hỏi ngược lại một câu:
Nhâm sâm? Nhâm sâm ,lông chồn, sừng hươu? Tam bảo của Đông Bắc? (Ba vật quý Đông Bắc)
Vì vậy cái tên Tam Bảo ra đời.
Tam Bảo chạy đến gần chỗ nam sinh này, chống nạnh hung thần ác bá hỏi “Cái gì mà học muội! là học tỷ, cậu học năm thứ hai phải không? Cậu học khoa gì? Ngành gì? Họ gì? Tên gì?”.
Chàng trai lộ vẻ mặt ngây ngô, nhìn vẻ mặt hung hãn của Tam Bảo, lại nhìn xem vẻ mặt muốn cười mà không cười được của Tùy Ức , chạy trối chết.
Tam Bảo nhìn bóng lưng hắn khinh bỉ mấy giây rồi quay mới quay đầu lại, mặt lấy lòng nhận lấy túi đồ trong tay Tùy Ức hỏi: “ A Ức có mang thức ngon mẹ cậu nấu cho tớ hay không?”.
Tùy Ức quay đầu lại cười nói, “ Có mang theo, hôm qua cậu gọi cho tớ ba cuộc điện thoại để nhắc, tớ có thể không mang theo sao?”.
Hai người cười ha hả ,vừa mới đi được mấy bước , đã có người từ phía sau gọi cô.
Vừa quay đầu lại thì thấy nam sinh đó đã đến gần.
Lâm Thần thân mật vỗ vai của cô, “ Đã trở lại ?, một kỳ nghỉ hè không gặp hình như cao hơn rồi!”.
Tùy Ức khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn Lâm Thần, cô và Lâm Thần bởi vì hai nhà quen biết từ nhỏ, mặc dù Lâm thần lớn hơn cô 2 tuổi , nhưng quan hệ của hai người cũng không tệ.
Cô lơ đãng nịnh nọt một câu, “Sư huynh cũng đẹp trai ra không ít”.
Dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt hết tất cả mùi vị cô mơ hồ ngửi thấy mùi hương bạc hà tươi mát, một mùi vị vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Người kia vẫn anh tuấn, cao lớn, vẻ mặt luôn mạng nụ cười lạnh nhạt, dường như đối với cái gì cũng không để ý,nhưng nhìn kỹ, vẻ mặt này như mang theo lưỡi dao sắc nhọn.
Tùy Ức vừa ngẩng mặt lên thì gặp ngay đôi mắt xinh đẹp kia, từ trong con ngươi đen nhánh của anh, cô cảm nhận được một sự lạnh lẽo, chủ nhân tròng mắt kia đang lẳng lặng nhìn cô.
Lạnh, chủ nhân của đôi mắt kia lẳng lặng nhìn cô.
Tùy Ức gật đầu chào, “ Tiêu sư huynh”.
Sau đó tầm mắt cô lướt qua rồi khẽ khom người cười chào hỏi, “ Chào các vị sư huynh”.
Tiêu Tử Uyên, Ôn Thiếu Khanh ,và Kiều Dụ đều cười chào hỏi.
Tam Bảo vừa nhìn thấy trai đẹp, hai mắt liền bắt đầu sáng lên, tinh thần hưng phấn, “Chào các vị sư huynh”.
Sau đó chạy đến trước mặt Ôn thiếu khanh, “ Sư huynh thân yêu!”.
Giọng nói thành khẩn chỉ còn kém quỳ dưới đất túm ống quần Ôn Thiếu Khanh không buông tay nữa.
Tùy Ức buồn cười nhìn cặp mắt to, khuôn mặt tròn tria kia, nhìn thế nào cũng thật đáng yêu.
Gọi Ôn Thiếu Khanh là sư huynh thân yêu bởi vì bọn họ và Ôn Thiếu Khanh đều học ngành y học.
Ôn Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ với kiểu xưng hô này, nhưng vẫn cười ôn hòa.
Bốn người họ dường như có việc, nói mấy câu với nhau rồi cùng nhau rời đi.
Tùy Ức phải dùng hết sức mới kéo được Tam Bảo đi, “Tam Bảo cậu dè dặt chút cho tớ!”.
Lúc đi ngang qua nhau, cô lơ đãng cúi đầu nhìn qua bàn tay Tiêu Tử Uyên để bên người.
Uh. đúng là một đôi tay xinh đẹp.
Tam Bảo ngây ngẩn nhìn bóng lưng trai đẹp. Tùy Ức kêu cô ấy mấy tiếng cũng không có phản ứng, nên cô đành vừa cầm túi đi về trước, vừa thản nhiên uy hiếp, "Cậu cứ từ từ mà xem, tớ về trước chia đồ ăn cho Hà Ca và Yêu ăn . . . . ."
Tam Bảo nghe thấy thế, suy nghĩ về thức ăn ngon và người đẹp rồi vẫn quả quyết chọn thức ăn, nên xoay người chạy theo.
Lâm Thần cười hì hì nhìn ba người bên cạnh khoe khoang, “Em gái tớ càng nhìn càng thấy được, mặt mũi đoan trang, tính tình lại ngoan hiền sâu sắc, mà mấu chốt là còn hết sức thông minh”.
Hai người khác đều có thói quen nghe Lâm Thần tự khen mình, vì vậy đành lắc đầu cười, ngược lại Tiêu Tử Uyên hỏi ngược lại một câu với ý nghĩa sâu xa, “Vậy sao?”.
Vừa rồi cô ấy đứng dưới tán cây, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở giữa những tán lá cây chiếu xuống người cô ấy, lúc đó cô ấy hình như đang nghiêng đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh , khi nghe được Lâm Thần gọi cô, quay đầu lại rất nhanh, nụ cười tươi sáng trên mặt còn chưa kịp thu hồi, sáng ngời động lòng người.
Mấy người đi trên sân trường , xung quanh có rất nhiều sinh viên mới, ồn ào mà ngập tràn tinh thần vui vẻ. Trong hoàn cảnh đó, Lâm Thần ngiêng đầu nhìn lại dường như thấy Tiêu Tử Uyên cúi đầu không biết vì sao đang cười .
Tùy Ức vào phòng ngủ, Hà Ca đang quét dọn vệ sinh, còn Yêu Nữ thì đang làm tóc, nhìn thấy các cô đi vào liền nhảy lên hoan hô rồi nhào người tới.
Chạy về túi hành lý.
Được rồi, Tùy Ức thừa nhận thức ăn có lực hút nhiều.
Hà Ca vốn tên là Văn Tĩnh.
Khi lần đầu tiên Tùy Ức thấy cô ấy, đã có ấn tượng thật lâu, mà nhìn cô không thấy đâu ra một chút tĩnh lặng như tên.
Bình thường khi người khác quan sát đánh giá cô ấy mấy giây xong liền hỏi, “Văn Tĩnh? Văn Tĩnh có ý tứ gì?”
Hà Ca cao 1m75, ngoại hình mạnh mẽ, mang tính chất dũng mãnh, hơn nữa tính tình hào phóng, nên người ta gọi cô ấy là Hà Ca.
Về phần Yêu Nữ, thật ra tên là Kỷ Tư Tuyền, dáng người nổi bật, hấp dẫn. Nghe mọi người nói, đại học X hơn mười năm chưa xuất hiện đại mỹ nữ, nhưng bởi vì dáng người rất hấp dẫn, hơn nữa rất hay trêu đùa các chàng trai trẻ, vì vậy mọi người luôn gọi cô ấy là Yêu nữ.
Tất cả mọi người ở đại học X ai cũng biết, Yêu Nữ họ Kỷ, ngọt đến người ta phải nội thương.
Tùy Ức nhìn ba ngườivì giành nhau thức ăn mà suýt nữa thì đánh nhau, cô ở một bên như có như không khuyên, “Các vị nữ thí chủ, xin các vị đừng như vậy”.
Kết quả ba người vẫn tranh giành nhau ăn, không để ý lời nói của cô một chút nào, Tùy Ức đành thở dài, cầm quần đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày thứ hai sau khi Tùy Ức quay lại trường liền bắt đầu đi học, cô tắm rửa vừa mở máy vi tính xem thời khóa biểu.
Vừa mở hệ thống trường học ra đã ngây ngẩn cả người.
Tam Bảo vừa nhai thức vừa quay về phía cô nói gì đó không rõ, “Như thế nào? Ngạc nhiên chứ?”.
Mới đầu xem Tùy Ức nghĩ là hệ thống bị lỗi, nhưng mà tải lại mấy cũng như vậy nên mới tin, “Ngạc nhiên… nhiên… rồi làm sao lại nhiều môn như vậy?”.
Gương mặt Tam bảo lộ vẻ tức, “Đúng là phục giáo viên xếp lớp, dạy suốt từ tám giờ sáng cho tới tận tám giờ tối luôn, như thế này không phải là không cho người khác ăn cơm, ngủ nữa hay sao?”.
Hà Ca ăn xong đi rửa tay rồi tới cầm lấy con chuột trong tay Tùy Ức kéo xuống, “Như thế này vẫn chưa hết đâu,có biết Tam Bảo nhà chúng đã đăng ký cho chúng ta môn học gì không?”.
Tùy Ức nhìn chằm chằm cái tên xa lạ trong cột môn học tự chọn kia thêm mấy lần nữa rồi quay đầu lại nhìn Tam Bảo đầy oán hận.
Tam Bảo vẻ mặt chột dạ giải thích, “Lúc đó thật sự không còn lớp khác để chọn…”
Tùy Ức tỏ vẻ như đã hiểu, “thế à?”.
Tam Bảo nắm chặt cánh tay của Kỷ yêu nữ bên cạnh , “ Yêu Nữ, A Ức cậu ấy vừa rồi nhìn tớ cười , nụ cười thật là đáng sợ!. Tớ nói vậy! Tớ ngày đó đang lúc ăn cơm tại canteen trường nghe có người nói khóa học tự chọn học kỳ này sẽ có đàn anh đẹp trai khóa trên dạy thay! Thật sự đẹp trai! có nhiều người muốn đăng ký không được, may nhờ tớ nhanh tay đó! Hơn nữa môn tự chọn này học về cơ khí nên toàn nam sinh , chúng ta còn có thể nhìn Yêu nữ đùa giỡn bọn họ nha!”.
Yêu Nữ đẩy bàn tay đầy dầu mỡ đang nắm chặt cánh tay mình của Tam Bảo ra, hung tợn nhìn cô, “Người chọn môn tự chọn này phải là sinh viên của ngành cơ khí chứ? Cậu có biết ngành cơ khí nam sinh có bao nhiêu trừu tượng sao? Cậu có biết không hả?.
Tam Bảo đang ở trong tình trạng bị cô lập bốn phía vẫn cố ngụy biện, “Cũng không nhất định là như thế mà, cậu xem Tiêu sư huynh, cũng học ngành cơ khí đấy thôi, đẹp trai mà! Đúng không,A Ức?”.
Trước sự cầu cứu của Tam Bảo, Tùy Ức nghiêm túc suy nghĩ lại, Tiêu Tử Tuyên? Trước mắt dường như lại hiện lên đôi tay xinh đẹp kia.
Cô gật gật đầu, “Bàn tay nhìn rất đẹp”.
“…”
Cuộc tranh cải bởi vì một câu nói theo suy nghĩ khác thường Tùy Ức mà kết thúc.
Buổi tối mấy hôm sau, Tùy Ức đi theo ba người trong phòng lên tiết học tên là “Đại Soái Ca” của môn học tự chọn, môn học này có cái tên cực kỳ phức tạp, Tùy Ức đến nay cũng chỉ có thể nhớ trong đó có hai chữ “ Cơ khí ”.
Khi bước vào phòng học, đúng như lời Tam Bảo nói ,lớp học phần lớn là con trai.
Tùy Ức nhìn lướt quá, uh, cũng như lời Yêu Nữ nói, hình dáng bọn họ rất trừu tượng.
Lúc giáo viên bước vào lớp, Tùy Ức đang chơi trò chơi trong điện thoại, bên tai vang lên ba tiếng suýt xoa thì mới ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mỉm cười.
Ừ, không tệ, quả nhiên là đẹp trai.
Chàng trai khuôn mặt tuấn tú, nhìn 360 độ không có chỗ nào không đẹp, giọng nói mát lạnh, kiến thức chuyên ngành lại thâm sâu.
Hết một tiết hoc, ba người bên cạnh trên mặt đều tỏ ra chưa thõa mãn.
Hà Ca vừa thu dọn đồ đạc vừa thổn thức nói, “Không uổng công chuyến này”.
Yêu Nữ vẻ mặt phơi phới, nhộn nhạo nói, “ Đúng , đúng thật là không uổng chuyến này!”.
Tam Bảo vẻ mặt ửng hồng cũng đáp, “Thật đúng không uổng chuyến này!”.
Tùy Ức cũng đồng ý theo số đông nói, “Quả thật là không uổng công chuyến này, nhưng mà… thầy giáo giảng cái gì một chút tớ cũng không hiểu, làm sao đây?”.
Hết giờ học Tam Bảo, Hà Ca, Yêu Nữ đi ăn khuya ở quán ăn phía sau trường, Tùy Ức do cơm tối ăn nhiều nên tạm thời không cảm thấy đói bụng đành phải đi về trước.
Khi đi tới dưới dãy nhà học lại gặp thầy giáo đẹp trai vừa mới dạy mình, anh thấy cô nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ như đang chờ cô đi tới gần.
Tùy Ức tới gần cười chào hỏi, “ Tiêu sư huynh, thật là khéo”.
Tiêu Tử Uyên gật đầu, “ Như thế nào, nghe có hiểu bài không?”.
Ồ, phòng học lớn như vậy , rất nhiều người mà anh ấy lại có thể thấy mình.
Tùy Ức cười cười xin lỗi, “Thật ra thì,em không hiểu một tí nào”.
Tiêu Tử Uyên cau mày, hình như đang kiểm điểm, “Anh dạy kém thế sao?”.
Tùy Ức vội vã giải thích, “ Không phải vậy… sư huynh giảng rất hay”.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô vội đến độ mặt đỏ mới bật cười, “ Anh chọc em thôi, không sao, bài giảng này nội dung tương đối sâu, em không phải là sinh viên ngành cơ khí, không hiểu cũng không sao. Đúng rồi, sao lại chọn môn học ở ngành cơ khí?”.
Lần này Tùy Ức lại trầm tư suy nghĩ.
Chẳng lẽ nói cho anh biết tới lớp này bởi vì xem trai đẹp sao? Nhưng lại không thấy được ai đẹp trai ?
Tiêu Tử Uyên nhìn cô nói, “Rất khó trả lời sao?”.
“ Hả …”.
Tiêu Tử Uyên hình như rất thích nhìn cô lúng túng, lại tiếp tục nói, “Nếu đã là nữ sinh ngành khác tới học môn hoc ngành cơ khí đều là vì ngắm các anh chàng đẹp trai, như thế nào, có nhìn thấy không?”.
Tùy Ức thành thật trả lời, “ Không có, chắc có lẽ là lượng nhiều dẫn đến chất thay đổi!”.
Tiêu Tử Uyên sửng sốt sau đó bật cười.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới dưới tầng kí túc xá của Tùy Ức, hai người lịch sự nói tạm biệt nhau xong, một người xoay mình trở về, một người bước lên tầng.
Tùy Ức vào phòng liền suy nghĩ, thật ra thì cô và Tiêu Tử Uyên cũng không quá quen thuộc, bởi vì anh cùng Lâm Thần là bạn cùng phòng mới gặp nhau vài lần, và ăn cơm cùng nhau vài lần , hôm nay hình như nói chuyện hơi nhiều.
Không được,không được,con gái phải dè dặt, Trương Đình Ngọc nói nhiều lời nhiều việc, không bằng im lặng . Tùy Ức là đứa bé ngoan, phải nghe lời người xưa.
Chương 2: Giỏi Châm Chọc Chính Là Châm Chọc
Sau hi sinh viên mới vào trường, rất nhanh tới kỳ học giáo dục quốc phòng, mỗi ngày trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng hành khúc vang khắp sân trường. Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của “Giáo chủ” Tam Bảo.
Mỗi tối, Tùy Ức xách nước nóng trở về đều nhìn thấy Tam Bảo đang đứng ngoài ban công ký túc bọn họ cầu nguyện.
“Giáo dục quốc phòng không mưa, à hú, cầu trời nóng thêm, à hú, sĩ quan huấn luyện xấu xí, à hú, à hú a~ phạt bọn mày luyện tập đứng theo tư thế quân đội, kỳ học quốc phòng chính là tàn khốc như vậy đó!. Ai bảo bọn mày không để tao ngủ, ai cho bọn mày dành hết phần cơm của tao, trong lòng tao nguyền rủa ngàn vạn lần. Nếu như hôm nào bọn mày học quốc phòng thì hôm đó trời sẽ nắng lớn. Trong lòng tao cầu nguyện hàng ngàn, hàng vạn lần, cầu trời ,cầu trời, nếu bọn mày luyện tập hôm nào hôm đó trời sẽ nắng!”.
Tùy Ức vào cửa đã bị cô ấy kêu tới, “ A Ức, mau đến chúng ta cùng nhau cầu khấn”.
Tùy Ức vội vàng khoát tay, “Không cần đâu, ngài cứ tiếp tục đi”.
Tam Bảo nghiêm túc gật đầu một cái, đứng ngoài ban công tiếp tục cầu khấn.
Cô vừa về thì một lát sau Hà Ca cũng đi vào phòng, cất cao giọng nói, “Ngày mai tổ chức họp lớp , mọi người nhớ phải tham gia đúng giờ đó”.
Tam Bảo làm như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục cầu khấn, Yêu Nữ cười một cách bỉ ổi lên tiếng, “Không liên quan đến tớ”.
Lúc đầu Yêu Nữ học ngành y nhưng sau đó lại chuyển đến ngành kiến trúc , nhưng vẫn không chuyển phòng kí túc, cho nên mỗi lần có việc gì cũng bày ra bộ dạng hả hê ngồi xem náo nhiệt.
Tùy Ức nhìn phản ứng của hai người, thay mặt quần chúng bày tỏ lòng biết ơn tới người đưa tin, “ Câu vất vả rồi”.
Hà Cà chắp tay, “Tớ nguyện vì nhân dân phục vụ!”.
Ngày sau ba người đúng thời gian đến phòng hoc, bởi vì khoa y ký túc nam cách ký túc nữ cách xa hơn nửa sân trường, nên mỗi lần họp lớp, bạn hoc Tam Bảo đều tận dụng thời gian có hạn này tiến hành giao lưu với các bạn nam cùng lớp.
“Nhậm gia, gần đây có “Hạt giống” gì tốt không?”
“Có chứ, có chứ, quay đầu lại đây tớ truyền cho cậu!”.
Ở trong lớp tất cả nam sinh đều xem cô ấy như là con trai, cho nên nam sinh thường gọi cô ấy là Nhậm gia. Tam Bảo tồn tại minh chứng ột chân lý, muốn cùng các bạn nam thiết lập quan hệ nhanh nhất và bền vững nhất, rất đơn giản, chỉ cần nói với cậu ta một câu “Người anh em, muốn “hạt giống” không?”
Cách goi Nhậm gia này liên quan đến một câu chuyện cũ.
Năm đó vào ngày đầu tiên họp lớp, các thành viên trong lớp tự giới thiệu mình, Tam bảo sau khi đi lên nói:
Tớ hơi hồi hộp, chắc các bạn học phía sau tớ cũng rất hồi hộp, như thế này đi, tớ sẽ kể ọi người nghe một câu chuyện cười, giảm đi sự hồi hộp và bầu không khí ngột ngạt này”.
Mội người phía dưới lớp vỗ tay đồng ý.
“Xin hỏi mọi người sủi cảo là nam sinh hay là nữ sinh”.
Mọi người phía dưới lớp hò hét ầm ĩ thảo luận, có người nói nam ,có người lại nói là nữ.
Tam Bảo cười thần bí, “Đương nhiên là nam sinh rồi!, bởi vì sủi cảo có bao/da”.
Cả phòng học yên lặng trong nháy mắt.
Sủi cảo…. Có bao/da…
Có bao/da….
.
.
.
Bao / da. . . . . .
Da. . . . . .
(Bao da có nghĩa bóng là …bao quy đầu)
Ba người Tùy Ức, Hà Ca cùng Yêu Nữ cố gắng cúi thấp đầu , cũng không muốn thừa nhận bọn họ ở cùng phòng ký túc.
Nhâm gia sau một lần phát biểu đã trở nên nổi tiếng. Hậu quả là sau chuyện cười này của Tam Bảo, nam sinh lên không nói được câu nào.
Tam Bảo nói chuyện một hồi rồi lại chuyển sang nói chuyện với nhóm khác.
Một nam sinh trong nhóm đó hỏi, "Gần đây tớ thấy một video đặc biệt hot, tuyển tập những bàn thắng của Tề Đạt, các cậu đã xem chưa?”.
Tam Bảo nhào tới hỏi, “Tề Đạt là ai?”.
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Mọi người im lặng, ra vẻ đang bận rộn, sờ đông sờ tây bỏ đi từ từ.
Tam Bảo còn đang ngây thơ chờ câu trả lời.
Tùy Ức không đành lòng, gọi cô lại , “Tam Bảo…”
“Hả?”
“Dè dặt …”
Tam Bảo lại dễ dàng nghe theo, “Được rồi!”
Sau đó lại chạy đi gia nhập vào một nhóm người khác.
Tùy Ức, Hà Ca đều lắc đầu thở dài.
Ngày lại ngày qua đi, thời gian sinh viên mới học quốc phòng cũng kết thúc, Tam Bảo nhìn mặt từng người từng người đen sì trong sân trường tỏ vẻ hài lòng, ngày kết thúc học quốc phòng bốn người rủ nhau đi ngắm các anh chàng quân nhân.
Tam bảo nhỏ giọng nói, “Ôi, nhìn kìa nhìn kìa , cái cậu cao gầy bên kia thật là đẹp trai nha!”.
Yêu Nữ nheo mắt nhìn về phía bên đó, “Câụ không phải ưa thích thư sinh da mặt trắng sao? Người này đen quá!”
Tam Bảo khoanh tay mặt hướng mấy người nói, “Nhưng cậu này da đen nhưng nhìn rất cá tính, tớ thích!”.
Tùy Ức tựa người dưới gốc cây mệt mỏi muốn ngủ, cô không có hứng thú gì với các anh quân nhân này cả, mới sáng sớm đã bất đắc dĩ bị ép buộc lôi đi xem hoạt động này.
Cô cách mấy giây lại nghe được Tam Bảo suýt xoa lên nói yêu thích một cậu quân nhân nào đó, mà Yêu Nữ thì đứng một bên hết sức đả kích cô.
Sau khi lễ duyệt binh kết thúc, ba người lên đường trở về.
Mấy chiếc xe mang biển số quân đội lướt qua người các cô, Tam Bảo bỗng chỉ về phía trước kêu, “Ơ, Tiêu sư huynh kìa!”
Tiêu Tử Uyên và mấy nam sinh đi trước các cô đang nói chuyện gì đó, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Mấy chiếc xe kia sau khi lướt qua người ấy thì dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, hình như là gọi tên Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nói gì đó với những người xung quanh, những người ấy rất nhanh đã rời đi, Tiêu Tử Uyên bước tới trước mặt người đàn ông kia cười cười nói nói.
Tam Bảo tỏ vẻ khó hiểu, “Ơ, người này không phải lãnh đạo quân khu gì gì đó lúc nãy mới lên phát biểu sao? Lúc nãy không phải gương mặt rất nghiêm túc, mà bây giờ lại cười tươi như hoa thế này?.”
Yêu Nữ nhìn một lát, “Nhìn quân hàm hình như là chức quan không hề nhỏ đâu!”
Người đàn ông trung niên kia cười nói với Tiêu Tử Uyên mấy câu, rồi vỗ vỗ vai anh ấy, rồi nhanh chóng vào xe rời đi.
Tam Bảo nhìn theo chiếc xe đã đi xa, “Mọi người đều nói Tiêu sư huynh xuất thân từ gia đình Quý tộc hoạt động cách mạng, xem ra là thật rồi”.
Tùy Ức vẻ mặt kỳ lạ gật đầu, “Chắc là thật đó”
Lời nói và cử chỉ con người của anh toát lên khí phách bẩm sinh dương nhiên sẽ không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường .
Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn chiếc xe rời đi, bất chợt nhìn sang bên này.
Ba người toàn thân cứng đờ, rình xem người ta nói chuyện vừa vặn bị phát hiện.
Ba người lên tiếng chào hỏi một cách cứng nhắc, từ bỏ con đường phía trước chuyển sang con đường khác trở về phòng.
Ngày thứ năm lại có tiết ở khoa cơ khí, nhưng khi bước vào phòng thì lớp học đã kín chỗ.
Tùy Ức ngoái đầu nhìn xem số phòng học phía trên cửa, quay lại nhìn phòng học đông kín những sinh viên chăm chỉ, yên lặng hỏi, “chúng ta đi nhầm phòng học sao?”
Hà Ca mở thời khóa biểu trên điện thoại nhìn lại số phòng học, “Không sai mà, phòng 305 dãy nhà cơ khí , chính là chỗ này …”
Đằng sau, một nam sinh nhìn nhã nhặn, lịch sự, đeo mắt kính giải thích nghi ngờ của bọn họ, “Hàng năm Tiêu lão đại dạy thay đều như vậy, rất nhiều nữ sinh không có tiết học nhưng vẫn tới nghe giảng”
Tam bảo gật gù đắc ý kéo dài giọng nói, “À, thì ra là hiệu ứng trai đẹp”
Bốn người rất vất vả mới nhìn thấy được dãy bàn thứ hai từ dưới lên còn có chỗ trống, vừa ngồi vào chỗ thì vừa đúng lúc chuông vào học vang lên.
Tiêu Tử Uyên bước vào sau khi tiếng chuông vang lên, anh mặc bộ quần áo màu vàng nhạt tăng thêm vẻ tuấn tú, làm lớp học ồn ào thêm một trận.
Tùy Ức nhìn anh chân mày đang nhíu hơi lại, rất nhanh trở lại bình thường, sắc mặt không đổi bắt đầu giảng bài.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian